Thấy nhà hàng xóm rôm rả lắp dàn karaoke, loa thùng mới, tôi bắt đầu dự liệu về một mùa Tết ‘mệt mỏi’ nữa đang đến gần.
Người ta nói Tết là phải vui tươi, rộn ràng mới có không khí, riêng tôi lại sợ Tết ồn ào, chỉ mong có những khoảng lặng, những phút giây yên tĩnh để nghỉ ngơi. Thế nhưng gần chục năm nay, điều ước nhỏ nhoi ấy của tôi chưa khi nào thành hiện thực. Tất cả bắt nguồn từ tiếng hát hò, karaoke của nhà hàng xóm.
Tôi mua căn nhà hiện tại cách đây khoảng 10 năm. Khi ấy, tôi không mua nhà mặt phố, dù đủ lực để mua, thay vào đó, tôi chọn một căn nhà trong ngỏ nhỏ, cách xa mặt đường, với kỳ vọng thoát được tiếng ồn ào do xe cộ chạy ngoài phố. Thế nhưng, tôi sớm vỡ mộng khi nhận ra mình “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”. Không bị tiếng ồn của giao thông, tôi lại bị “tra tấn” bởi tiếng hát của hàng xóm. Cứ ngày nghỉ là tiếng nhạc nhẽo, hát hò lại vang lên tứ phía. Nhà tôi như lọt thỏm chính giữ, im lặng chịu trận.
Thời gian đầu chưa quen, tôi có sang góp ý với ít nhất ba nhà xung quanh, nhưng đáp lại chỉ là những cái cười trừ rồi đâu lại vào đấy. Cũng nói thêm rằng, chủ những gia đình này hầu hết đều là trung niên, lớn tuổi hơn tôi. Để giữ hòa khí, tôi xác định “sống cùng với lũ”, âm thầm tự tìm cách bảo vệ đôi tai của mình. Tôi lắp cách âm trên tường, thay cửa gỗ bằng cửa kính, di chuyển vị trí giường ngủ… thế nhưng tất cả chỉ là biện pháp tình thế. Tiếng ồn chỉ giảm bớt chứ không thể nào chặn được hẳn.
Gần như cuối tuần nào, xung quanh tứ bề cũng mở nhạc từ sáng tới tối. Lúc nào rảnh, có bạn bè, người thân tới chơi hay dịp cỗ bàn, họ rủ nhau hát karaoke; khi mệt, họ chuyển sang mở nhạc cho ca sĩ tự hát. Mà thà một nhà không sao, đằng này, mỗi nhà một nhạc, âm thanh hỗn độn cứ hòa vào nhau, tạo thành một thứ tạp âm khiến tôi inh tai, nhức đầu. Nghe riết thành quen, tôi bây giờ thậm chí có thể đọc được list nhạc mà họ mở, biết được ai hát lệch tông, sai nốt, trật nhịp chỗ nào.
Mọi chuyện còn tồi tệ hơn vào dịp nghỉ Tết. Khu tôi sống phát nhạc từ 6h sáng đến tận khi cả ngõ đi ngủ (sớm cũng nửa đêm). Giây phút hiếm hoi tôi được hưởng bầu không khí yên tĩnh có lẽ chỉ là lúc đi ngủ, hoặc khi tất cả bọn họ đi vắng (mà điều này cực kỳ hiếm hoi).
Hôm qua, tôi thấy nhà hàng xóm rôm rả lắp đặt dàn karaoke mới với bốn chiếc loa thùng cỡ lớn và tự dự đoán về một mùa Tết “mệt mỏi” hơn nữa đang sắp đến gần.
Thời bây giờ, dàn karaoke chẳng quá đắt đỏ, ai cũng có thể tự sắm cho gia đình mình. Tôi không trách niềm đam mê với âm nhạc của người khác bởi đó là quyền lợi chính đáng, nhưng không biết phải làm cách nào để bản thân không bị thứ âm thanh đó làm phiền đến cuộc sống riêng. Tết nhất, tôi không thể cứ tới gõ cửa từng nhà để yêu cầu hạ bớt âm thanh đi. Điều đó thật chẳng hay ho gì vào ngày đầu năm mới. Chúng ta cũng chưa có luật cụ thể để cấm người dân hát karaoke hay mở nhạc ngày nghỉ lễ, Tết. Thế nên, bao nhiêu năm qua, ai hát cứ hát, ai khổ mặc ai.
Bất lực vì tiếng ồn bủa vây suốt nhiều năm mà không tìm ra được cách giải quyết triệt để, tôi đành lên đây kêu cứu. Hy vọng có nhà hàng xóm nào đó của tôi đọc được bài viết này sẽ tế nhị hơn mỗi khi hát karaoke hay mở nhạc. Văn minh đôi khi chỉ là biết tôn trọng không gian riêng tư của người khác. Tết vui thôi, đừng vui quá mà làm khổ những người vô tội xung quanh.
Trọng LT
(Nguồn: vnexpress.net)